PHẦN 1 - CHƯƠNG 6
Đã một tháng rồi Shizu, vợ Asakawa, mới gặp lại
cha mẹ. Kể từ sau ngày đứa cháu ngoại Tomoko chết đi, cứ đến ngày nghỉ
hai ông bà lại từ Ashikaga lên Tokyo động viên con gái. Mãi hôm nay
Shizu mới biết việc đó. Lòng cô đau nhói khi nhìn thấy cha mẹ già với
nỗi buồn khắc sâu trên gương mặt tiều tụy. Trước chuyện này, hai ông bà
có ba đứa cháu: Tomoko, con gái của người chị cả Yoshimi; Keinichi, con
trai của người chị thứ Kazuko; và Yoko, con gái của vợ chồng Asakawa. Ba
cô con gái, mỗi người sinh cho ông bà một đứa cháu thật ra không phải
là nhiều. Vì là đứa cháu đầu tiên nên mỗi lần gặp Tomoko, hai ông bà lại
vui cười đến nhăn nheo cả mặt và chiều cháu hết mức. Nhìn sự buồn rầu
khôn tả ấy, cô không biết nỗi đau của vợ chồng anh chị với của cha mẹ,
nỗi đau nào lớn hơn.
... Một đứa cháu lại có ý nghĩa lớn đến vậy ư?
Năm
nay vừa bước sang tuổi ba mươi, Shizu cố gắng thấu hiểu nỗi đau của
người chị bằng cách thử đặt mình vào hoàn cảnh đó. Tuy nhiên, dù sao đi
nữa, Yoko mới có một tuổi rưỡi, không thể đem so sánh với Tomoko đã gần
mười bảy tuổi. Shizu không thể hình dung được, tình yêu sẽ lớn lên như
thế nào theo năm tháng.
Đã quá ba giờ chiều, cha mẹ Shizu chuẩn bị trở về Ashikaga.
Shizu
rất lấy làm lạ. Một ông chồng cứ mở miệng ra là than bận sao bỗng nhiên
lại rủ vợ đến thăm nhà chị gái? Hôm tổ chức lễ tang, chồng cô còn chẳng
thể tham dự vì phải viết bài cho kịp hạn nộp. Hơn nữa, đã sắp đến giờ
chuẩn bị bữa tối rồi mà chẳng buồn ra về. Chồng cô mới gặp Tomoko một
đôi lần, chắc chắn chưa bao giờ nói chuyện thân mật với nhau, vậy thì
không thể nào lại bịn rịn thương tiếc đến nỗi khó rời xa như vậy. - Anh này, mình chuẩn bị về thôi... Shizu vỗ nhẹ đầu gối và nói nhỏ vào tai Asakawa. - Yoko có vẻ buồn ngủ rồi đấy. Hay là nhờ anh chị để nó ngủ ở đây một lúc.
Vợ
chồng Asakawa mang con gái đi theo. Bình thường thì giờ này là khoảng
thời gian ngủ trưa của cô bé. Quả thực là mí mắt của Yoko đã sắp nhíu
lại rồi. Thế nhưng nếu để con bé ngủ ở đây, vợ chồng cô sẽ phải lưu lại
căn nhà này thêm hai tiếng nữa. Cô không biết phải nói gì trong hai
tiếng ấy với vợ chồng người chị vừa mất đi đứa con gái độc nhất. - Để nó ngủ trong tàu điện cũng được chứ sao? – Shizu hạ thấp giọng. - Lên tàu nó quấy lắm, lần trước phải khổ với nó rồi, anh chịu thôi. Mỗi
lần buồn ngủ ở chỗ đông người là Yoko lại quấy khóc không sao dỗ dành
được. Cô bé vùng vẫy chân tay, la hét ầm ĩ khiến vợ chồng gã rất khó xử.
Cách tốt nhất là nựng khéo cho cô bé ngủ, chứ mà nạt nộ thì chẳng khác
nào đổ dầu vào lửa. Những lúc ấy, ánh mắt của mọi người xung quanh luôn
khiến Asakawa mất bình tĩnh, gã nín lặng với bộ mặt giận dữ như thể kẻ
bị quấy rầy nhiều nhất chính là bố mẹ con bé vậy. Bởi Asakawa thấy nghẹt
thở vì những tia nhìn đầy trách móc của các hành khách khác. Còn Shizu,
vốn rất yếu đuối, cũng chẳng dám nhìn khuôn mặt chồng đang run lên. - Anh đã nói thế thì thôi... - Vậy thì nhờ anh chị ấy cho nó ngủ trưa trên tầng hai một lát. Yoko đang ngủ lơ mơ trong lòng mẹ. - Để anh lên đặt nó. Asakawa
vừa vuốt má con gái bằng mu bàn tay vừa nói. Là một kẻ hiếm khi chăm
sóc trẻ nhỏ, lời nói ấy phát ra từ miệng Asakawa có âm hưởng gì đó rất
lạ. Hay gã đã thay đổi tâm tính sau khi nhìn thấy nỗi đau của một người
mẹ mất con? - Hôm nay anh sao thế... Chả bình thường chút nào. - Không sao, nó sẽ ngủ ngay thôi, đưa đây cho anh. Shizu truyền con gái cho chồng. - Giá mà hôm nào cũng được thế này thì tốt. Lúc
đưa từ lòng mẹ sang tay bố, Yoko hơi nhíu mày, nhưng chưa kịp khóc thì
cô bé đã chìm ngay vào giấc ngủ. Asakawa ẵm con lên tầng hai. Tầng hai
gồm có hai căn phòng kiểu Nhật và một căn phòng kiểu Âu mà Tomoko đã ở
lúc trước. Gã khẽ đặt Yoko lên tấm nệm trong căn phòng kiểu Nhật quay ra
hướng Nam. Chẳng cần phải nằm cạnh con bé, nó đã chìm sâu vào giấc ngủ
với tiếng thở nhẹ nhàng. Asakawa khẽ rời
khỏi căn phòng kiểu Nhật, gã vừa nghe ngóng động tĩnh bên dưới vừa bước
vào phòng Tomoko. Gã thấy hơi có lỗi về hành vi xâm phạm cõi riêng tư
của người quá cố. Bình thường gã đâu có vậy. Nhưng vì một mục đích lớn
lao, và để vạch mặt cái ác, gã không còn cách nào khác. Gã thấy hổ thẹn
về gã, kẻ đang định hợp thức hoá hành động của mình bằng những lý do này
nọ. Gã đang biện hộ: chú không có ý định viết báo, chú chỉ đang đi
tìm những thứ chỉ cho chú biết địa điểm và thời gian mà bốn đứa cháu đã
cùng có mặt, tha lỗi cho chú nhé.
Asakawa
mở ngăn kéo bàn. Những thứ văn phòng phẩm mà một nữ sinh trung học
thường dùng đang nằm đó ngăn nắp. Có ba bức ảnh, một chiếc hộp nhỏ, một
phong thư, một quyển sổ ghi chép, và bộ kim chỉ. Liệu bố mẹ con bé có
động vào chúng sau khi con bé chết? Không, không có vẻ gì là như thế.
Con bé chắc là một người thích sạch sẽ. Giá kể mà tìm được một thứ gì đó
giống như nhật ký là nhanh nhất. Ngày x, tháng x, ở xxx, mình đã cùng với Tsuji Haruko, Nomi Takehiko, Iwata Shuichi...
Giá mà tìm thấy một vài dòng ghi chép như thế. Asakawa nhanh chóng lật
giở những cuốn vở viết lấy từ giá sách. Ở tít trong hốc ngăn kéo gã tìm
thấy một quyển nhật ký trông rất nữ tính, nhưng chỉ có mấy trang được
viết gọi là, hơn nữa ngày tháng ghi trên đó cách nay đã khá lâu.
Trong
chiếc kệ đặt cạnh bàn không có sách, thay vào đấy là một cái tủ trang
điểm be bé với hoạ tiết hình hoa màu đỏ. Gã rút ngăn kéo. Rất nhiều đồ
trang sức rẻ tiền. Dễ thấy con bé hay làm mất đồ vì chẳng còn mấy đôi
hoa tai đủ bộ. Trên chiếc lược bỏ túi còn vương vài sợi tóc.
Lúc
gã mở chiếc tủ đựng quần áo được bắt chặt vào tường, một mùi nữ sinh
trung học xông lên mũi. Những tấm áo liền váy và váy ngắn có hoa văn
nhiều màu ken dày trên mắc. Bố mẹ người đã mất chưa biết phải xử lý ra
sao với những bộ quần áo còn vương mùi cô con gái độc nhất. Asakawa lắng
tai nghe động tĩnh bên dưới. Rủi mà bị bắt gặp ở đây thì không biết vợ
chồng người chị sẽ nghĩ gì về gã. Không có tiếng động. Dường như vợ gã
và vợ chồng người chị đang mải chuyện. Asakawa lục tìm từng chiếc túi.
Khăn tay, cuống vé xem phim, giấy gói kẹo cao su. Gã sờ thấy băng vệ
sinh và ví đựng vé tháng trong cái sắc. Gã nhòm vào trong ví. Một vé
tháng đi tuyến Yamate-Tsurumi, một thẻ học sinh, và một thẻ hội viên. Có
tên người trên tấm thẻ. Nonoyama XX. Hừm, hai chữ sau đọc là gì nhỉ?
Yuki hay Yuuki? Gã không thể đoán được đó là tên đàn ông hay đàn bà. Tại
sao lại có một tấm thẻ mang tên người khác ở chỗ này? Có tiếng bước
chân đi lên cầu thang. Asakawa cất tấm thẻ vào túi, đút trả chiếc vé vào
ví rồi đóng tủ lại. Gã vừa ra đến hàng lang thì cũng là lúc Yoshimi lên
đến nơi.
- Tầng hai có nhà vệ sinh không chị?
Asakawa làm ra vẻ như đang ngó nghiêng tìm kiếm, tuy hơi thái quá.
- Ở cuối hàng lang ấy chú ạ.
Người chị không hề tỏ ý nghi ngờ.
- Yoko ngủ ngoan không?
- Dạ, cháu ngủ rồi. Làm phiền anh chị quá.
- Chú nói gì thế. Người chị vợ khẽ cúi đầu, áp tay lên đai tóc rồi bước vào căn phòng kiểu Nhật.
Vào tới toilet, Asakawa lấy tấm thẻ ra xem. Thẻ Hội viên Câu lạc bộ Pacific Resort.
Đấy là tên của tấm thẻ. Phía dưới là họ tên, số hiệu hội viên của
Nonoyama XX, và ngày hết hạn. Gã lật mặt sau. Có năm mục cần lưu ý, tên
và địa chỉ công ty. Công ty cổ phần Pacific Resort, 3-5 Kojimachi, quận
Chiyoda, Tokyo, Tel (03) 261-4922. Nếu tấm thẻ này không phải là đồ nhặt
được hay đánh cắp của ai thì có lẽ Tomoko đã mượn nó từ một nhân vật có
cái tên Nonoyama. Để làm gì? Tất nhiên là để được sử dụng Khu nghỉ
dưỡng Pacific Resort rồi. Nhưng khu nghỉ dưỡng đó ở đâu và Tomoko đã sử
dụng nó vào thời gian nào?
Không thể dùng
điện thoại của nhà chị vợ, Asakawa viện cớ đi mua thuốc rồi chạy ra bốt
điện thoại công cộng trước nhà. Gã quay số.
- Vâng, Pacific Resort xin nghe. - Giọng một cô gái trẻ.
- Xin lỗi, cô có thể làm ơn cho tôi biết những khu nghỉ dưỡng chấp nhận thẻ hội viên của công ty được không?
Vẫn
chưa thấy câu trả lời của cô gái. Có lẽ số lượng những khu nghỉ dưỡng
như thế nhiều quá nên không thể giải đáp hết bằng miệng.
- À, như thế này đi, cho tôi hỏi những khu có thể nghỉ lại một đêm nếu đi từ Tokyo...
Asakawa
nói thêm. Vì nếu cả bốn đứa trẻ đều cùng vắng nhà hai hoặc ba đêm liền
thì chắc chắn người lớn sẽ để mắt tới. Gã không phát hiện thấy gì trong
suốt cuộc điều tra vừa rồi hẳn là vì chúng đã đến một nơi mà chỉ cần ngủ
lại một đêm. Bởi nếu chỉ một đêm, chúng có thể nói dối bố mẹ là tới ngủ
ở nhà bạn mà không bị lộ.
- Thưa quý khách, nếu vậy quý khách có thể tới tổ hợp nghỉ dưỡng Pacific Land của chúng tôi ở Nam Hakone.
Cô gái trả lời ngắn gọn.
- Cụ thể là công ty có những dịch vụ giải trí gì?
- Vâng, chúng tôi có sân tennis, sân goft, khu thể thao ngoài trời và cả bể bơi nữa ạ.
- Thế còn chỗ nghỉ?
-
Vâng, chúng tôi có khách sạn và khu biệt thự gỗ cho thuê Villa Log
Cabin. Chúng tôi sẽ gửi thông tin chi tiết tới quý khách nếu quý khách
quan tâm.
- Được như thế thì tốt quá.
Asakawa đóng vai một vị khách, bằng cách ấy gã có thể moi thông tin một cách dễ dàng.
- Thế người bình thường có thể thuê khách sạn hoặc biệt thự ở đấy được không?
- Dạ, được ạ. Tuy nhiên chúng tôi sẽ tính tiền phòng theo mức giá không ưu đãi.
- Vậy à. Thôi được, vậy cô cho tôi xin số điện thoại ở đó đi, tôi sẽ thử tới đó xem sao.
- Quý khách có thể đăng ký đặt phòng tại chỗ chúng tôi.
- À không, cô cho tôi xin số đi, vì có thể trong lúc lái xe qua đó tôi sẽ bất ngờ ghé vào...
- Xin quý khách chờ một lát.
Trong lúc chờ đợi, gã chuẩn bị sẵn cây bút bi và cuốn sổ ghi chép.
- Quý khách đã có giấy bút chưa ạ?
Cô gái trở lại ống nghe và đọc số điện thoại hai lần. Có cả thảy mười một con số vì mã vùng khá dài. Gã nhanh nhẹn ghi lại.
- Cô cho tôi hỏi thêm là ngoài khu đó ra còn có khu nào khác không?
- Chúng tôi còn có hai khu giải trí tổng hợp tương tự như thế ở hồ Hamana và Hamajima thuộc tỉnh Mie.
Xa quá! Đám học sinh trung học và trường dự bị làm sao có đủ tiền đi đến chỗ đó.
- Tôi hiểu, các khu nghỉ dưỡng của công ty đều nhìn ra Thái Bình Dương đúng như tên gọi cô nhỉ.
Sau
đó cô gái bắt đầu hồ hởi giải thích rằng nếu trở thành hội viên của Câu
lạc bộ Pacific Resort thì sẽ được hưởng những ưu đãi tuyệt hảo như thế
nào. Asakawa nghe lấy lệ một lát trước khi cắt ngang:
- Cảm ơn cô, tôi sẽ xem trong tờ giới thiệu của công ty sau. Cô gửi cho tôi theo địa chỉ này nhé.
Asakawa
đọc địa chỉ rồi gác máy. Kể mà dư giả tiền bạc thì có khi mình cũng
đăng ký hội viên, trong lúc nghe cô gái nọ giới thiệu Asakawa bắt đầu
nghĩ thế thật.
Yoko đã ngủ được hơn một
giờ, ông bà ngoại cũng đã về Ashikaga. Shizu đang đứng trong bếp rửa bát
hộ chị, Yoshimi lại sắp bị những ý nghĩ đau khổ giày vò. Asakawa cũng
hăng hái phụ giúp việc dọn dẹp bát đĩa ngoài phòng khách.
-
Anh này hôm nay lạ thật đấy. – Shizu nói trong khi vẫn không ngừng tay.
– Cho con ngủ, phụ giúp việc bếp núc. Hay là thay đổi tâm tính rồi đấy?
Giá mà lúc nào cũng được như thế thì tốt.
Asakawa
đang mải nghĩ ngợi, gã không muốn bị quấy rầy. Gã muốn vợ gã im miệng
đi đúng như cái tên của cô (Shizu trong tiếng Nhật có nghĩa là im lặng).
Cách tốt nhất để đàn bà khỏi mở miệng là không trả lời.
- À này, trước lúc đặt nó, anh đã đóng bỉm chưa đấy? Để nó tè dầm ra nhà người khác là phiền lắm.
Asakawa
chẳng thèm để ý, gã nhìn khắp một lượt trong bếp. Tomoko chết ở đây.
Nghe nói mảnh thuỷ tinh của chiếc cốc vỡ và nước Coca văng đầy trên sàn.
Rất có thể đúng lúc Tomoko lấy chai Coca từ tủ lạnh ra và định uống thì
đám virus nọ tấn công. Asakawa mở tủ lạnh và thử bắt chước đúng như
những gì Tomoko đã làm. Gã tưởng tượng ra cái cốc và giả vờ uống.
- Anh này... làm cái gì đấy?
Shizu
há hốc mồm nhìn chồng. Asakawa vẫn tiếp tục. Gã vừa giả bộ uống vừa
quay lại đằng sau. Quay lại, trước mặt gã là cánh cửa kính ngăn cách bếp
với phòng khách. Trên đó, bóng đèn huỳnh quang chỗ bồn rửa bát đang hắt
ánh. Có lẽ tại trời vẫn sớm, phòng khách còn nhiều ánh sáng nên trên
khung cửa kính chỉ có bóng của chiếc đèn huỳnh quang chứ không thấy rõ
nét mặt những người trong bếp. Giả sử phòng khách tối đen còn bên này có
ánh sáng, phải rồi, giống Tomoko đã đứng đây tối hôm đó... thì chắc
chắn, cánh cửa kính sẽ thành một tấm gương soi rõ mọi vật trong bếp. Nó
sẽ phản chiếu khuôn mặt biến dạng vì sợ hãi của Tomoko. Asakawa chợt cảm
thấy tấm kính tựa như kẻ ghi lại tất cả những gì đã xảy ra. Sự giằng co
giữa ánh sáng và bóng tối sẽ biến tấm kính trở nên trong suốt hoặc
thành một tấm gương. Đúng lúc Shizu định chạm vào vai Asakawa, đang gí
mặt mình vào ô cửa kính như bị thôi miên, thì có tiếng trẻ con khóc vọng
xuống từ tầng hai. Yoko vừa tỉnh giấc.
Shizu
lau bàn tay ướt vào khăn. Nhưng tiếng khóc nghe sao rợn người, chẳng
giống tiếng khóc của một đứa trẻ mới thức giấc. Shizu tất tả chạy lên.
Yoshimi vào bếp thay Shizu rửa nốt chỗ bát đĩa. Asakawa lấy ra tấm thẻ hội viên.
- Chị này, em nhặt được nó dưới chân đàn piano.
Asakawa thản nhiên nói như vậy và chờ phản ứng của Yoshimi. Cô nhận lấy tấm thẻ rồi lật mặt sau lên xem.
- Lạ thật đấy, sao lại có cái này nhỉ.
Yoshimi cau mày khó hiểu.
- Hay là cháu Tomoko mượn của bạn?
- Nhưng chị chưa từng nghe thấy cái tên Nonoyama này bao giờ. Chả lẽ trong đám bạn nó lại có ai tên như vậy?
Yoshimi
gật đầu không nói. Rồi cô đi ra vì chợt có tiếng gọi của người chồng từ
phòng khách. Người bố mất con ngồi quỳ trước bàn thờ còn mới, miệng
đang lẩm bẩm điều gì đó với tấm di ảnh. Giọng nói nghe vui vẻ đến giật
mình khiến Asakawa trở nên u uẩn. Con người đó đang muốn phủ nhận hiện
thực. Asakawa chỉ còn biết cầu nguyện để hai người họ có thể vượt qua.
Có
một điều này mà Asakawa biết chắc. Là nếu quả thật nhân vật có cái tên
Nonoyama cho Tomoko mượn thẻ hội viên thì chắc chắn nhân vật này phải
liên lạc với Tomoko để đòi lại tấm thẻ ngay sau khi biết tin cô chết.
Nhưng mẹ Tomoko không hề biết gì. Đương nhiên là không có chuyện
Nonoyama quên tấm thẻ. Cho dù là thẻ hội viên gia đình mượn của bố mẹ
thì cũng không thể làm mất rồi lờ đi được, vì họ đã phải trả cả một đống
tiền hội phí cho nó. Lý giải sao đây? Asakawa bèn suy luận thế này.
Nonoyama đã cho một trong ba người còn lại, nghĩa là Iwata, Tsuji, Nomi
mượn tấm thẻ. Tuy nhiên vì một lẽ nào đó mà tấm thẻ đã rơi vào tay
Tomoko và không ai biết. Nonoyama liên lạc với bố mẹ người đứng ra mượn
thẻ. Bố mẹ người này đi tìm trong đống đồ đạc của con nhưng không thấy.
Tất nhiên rồi, vì tấm thẻ đang ở đây. Theo hướng đó, biết đâu gã lại
chẳng có được địa chỉ của Nonoyama nếu liên lạc với ba gia đình kia? Cần
phải gọi điện ngay trong tối nay. Bằng cách ấy mà không tìm được manh
mối gì thì gần như có thể loại trừ khả năng tấm thẻ đã cung cấp một địa
điểm chung cho cả bốn đứa. Nhưng dù sao gã cũng muốn gặp và hỏi chuyện
Nonoyama. Còn một cách cuối cùng là gã sẽ lần ra địa chỉ từ số hiệu hội
viên của Câu lạc bộ Pacific Resort. Gã biết không dễ gì lấy được thông
tin đó từ phía công ty, nhưng vỏ quít dày có móng tay nhọn, gã sẽ sử
dụng những mối quen biết trong làng báo.
Anh ơi... anh ơi... Ai đó đang gọi gã, tiếng gọi từ khá xa. Ấy là tiếng vợ gã đang ríu lại cùng với tiếng con khóc.
- Anh ơi, lên đây đi.
Asakawa
choàng tỉnh. Bất chợt, gã chẳng còn biết vừa rồi mình đã nghĩ những gì.
Không hiểu sao tiếng khóc của con bé nghe lạ quá. Càng lên đến gần gã
càng cảm thấy vậy.
- Chuyện gì thế?
Asakawa nói như trách vợ.
- Lạ quá, cứ như nó bị làm sao ấy. Nó khóc chẳng giống bình thường gì cả. Hay là bị ốm?
Asakawa
áp tay lên trán con. Không sốt. Nhưng bàn tay nhỏ bé của nó đang run.
Cơn run truyền ra khắp người, thỉnh thoảng tấm lưng lại giật mạnh. Mặt
cô bé tím tái, đôi mắt nhắm nghiền.
- Nó bị thế này từ bao giờ?
- Chắc là lúc tỉnh dậy nó không thấy ai ở bên cạnh.
Lúc
tỉnh dậy, con bé thường hay khóc khi không thấy mẹ. Nhưng hễ được mẹ bế
lên là nó nín ngay. Trẻ con khóc khi muốn nói điều gì đó. Yoko định nói
gì... Đó không phải là cách nó làm nũng. Nó đang nắm chặt hai bàn tay
nhỏ xíu vào nhau, giơ lên trước mặt... Nó sợ. Phải rồi, nó luôn gào khóc
khi quá sợ. Yoko đang ngoảnh mặt đi, nó hơi xoè nắm đấm đang bấu chặt
và cố chỉ lên phía trên. Asakawa nhìn theo hướng ấy. Ánh mắt gã bắt gặp
chiếc cột. Gã đưa mắt lên cao hơn. Trên đó, cách trần nhà ba mươi phân
là chiếc mặt nạ hình quỷ Hannya cỡ lớn. Con bé sợ mặt nạ quỷ?
- Hoá ra tại cái đó.
Asakawa hất hàm chỉ. Cả hai người cùng nhìn chiếc mặt nạ, rồi từ từ quay sang nhau.
- Quái lạ, chẳng lẽ nó biết sợ quỷ?
Asakawa
đứng dậy tháo chiếc mặt nạ trên cột xuống và úp lên nóc tủ. Làm thế này
Yoko sẽ không nhìn thấy nó nữa. Đúng lúc ấy, tiếng khóc im bặt.
- Lạ thật, Yoko biết sợ quỷ cơ đấy.
Thở
phào vì hiểu ra nguyên cớ, Shizu vui vẻ cọ má vào mặt con. Có cái gì đó
mà Asakawa vẫn chưa hiểu. Nhưng gã không muốn ở lại căn phòng này thêm
nữa.
- Thôi, mình về sớm đi. - Asakawa giục vợ.
Xế
chiều, vừa từ nhà Oishi về, Asakawa liền lần lượt gọi điện cho gia đình
Tsuji, Nomi, Iwata để hỏi xem có ai trong số người quen của con cái họ
hỏi tới tấm thẻ kia không. Cuối cùng khi gọi tới nhà Iwata, bà mẹ đã nói
một mạch với gã rằng: "Có một cậu tự xưng là bạn học khoá trên của nó ở
trường trung học gì đó gọi điện đến, bảo hôm trước có cho nó mượn cái
thẻ hội viên, hôm nay gọi điện để xin lại... Nhưng tôi tìm khắp phòng nó
rồi mà không thấy, đang chẳng biết phải ăn nói làm sao với người ta".
Nhờ vậy mà gã lập tức lấy được số điện thoại và có thể gọi ngay cho
Nonoyama.
Nonoyama nói rằng cậu ta gặp
Iwata ở Shibuya vào Chủ nhật tuần cuối cùng của tháng Tám và đã cho
Iwata mượn thẻ hội viên, đúng như những gì gã nghĩ. Cậu ta còn kể Iwata
có bảo rằng nó sẽ đi nghỉ cùng với một con bé học sinh trung học nó đang
tán tỉnh.
"Sắp hết kỳ nghỉ hè đến nơi rồi, không chơi tơi bời một phát cuối thì em chịu không học cho ra hồn được đâu ông anh ạ."
Nonoyama bật cười khi nghe Iwata nói vậy.
"Thằng khỉ, học sinh trường dự bị mà cũng đòi có nghỉ hè."
Chủ
nhật tuần cuối cùng của tháng Tám là ngày 26, nên nếu chúng đi chơi và
nghỉ lại đâu đó thì sẽ là vào một trong các ngày 27, 28, 29, 30. Vì sang
tháng Chín cả trường dự bị và trường trung học đều đã bước vào học kỳ
mới.
Chắc là mệt mỏi vì đi xa cả ngày nên
Yoko và Shizu đều lập tức ngủ rất say. Gã nghe thấy tiếng thở khe khẽ
của hai mẹ con lúc áp tai vào cửa buồng ngủ. Chín giờ tối... đây là
khoảng thời gian thư thái đối với Asakawa. Nếu vợ con không đi ngủ thì
gã chẳng kiếm đâu được một khoảnh yên tĩnh để làm việc trong căn hộ
chung cư bé tẹo này.
Asakawa lấy bia từ
tủ lạnh và rót vào cốc. Mùi vị của bia hôm nay rất đặc biệt. Rõ ràng là
gã đã tiến được một bước dài nhờ tìm thấy tấm thẻ hội viên. Khả năng bốn
đứa trẻ, gồm cả Iwata, sử dụng khách sạn hoặc biệt thự cho thuê ở khu
nghỉ dưỡng Pacific Resort vào một trong các ngày 27, 28, 29, 30 của
tháng Tám là cực kỳ cao. Nhưng trong số các khu nghỉ dưỡng, biệt thự gỗ
cho thuê Villa Log Cabin tại Pacific Land ở Nam Hakone là đáng chú ý
nhất. Xét về khoảnh cách, không đâu lý tưởng bằng Hakone, hơn nữa, không
thể có chuyện một nhóm học sinh trung học ít tiền mà lại dám nghỉ ở một
khách sạn hạng sang. Cho nên, theo lẽ thường hẳn là bọn chúng sẽ dùng
thẻ hội viên để nghỉ ở một biệt thự cho thuê rẻ tiền. Giá thuê một căn
biệt thự cho hội viên ở đó là năm nghìn yên, tính ra mỗi đứa chỉ cần góp
vào hơn một nghìn yên là đủ.
Gã đã có số
điện thoại của khu Villa Log Cabin trong tay. Asakawa đang đặt cuốn sổ
ghi chép trên bàn. Cách nhanh nhất là gọi điện đến lễ tân để kiểm tra
xem có nhóm bốn người nào với cái tên Nonoyama đã từng nghỉ ở đấy không.
Tuy nhiên, có gọi điện thì cũng đời nào họ chịu trả lời. Người quản lý ở
những khu biệt thự trong các câu lạc bộ resort vốn được huấn luyện rất
kỹ càng nên đương nhiên họ sẽ coi việc giữ kín bí mật của khách hàng là
nghĩa vụ. Và dù có chứng minh mình là phóng viên của một tờ báo lớn và
nói rõ mục đích của cuộc điều tra thì cũng không bao giờ họ tiết lộ cho
gã biết. Hay là mình sẽ liên lạc với phân xã ở đó để nhờ một tay luật sư
cánh hữu yêu cầu họ cho xem số đăng ký thuê phòng, Asakawa nghĩ. Trong
những trường hợp như thế này, chỉ có cảnh sát và luật sư là có quyền yêu
cầu người quản lý cho xem sổ. Gã có thể đóng giả, nhưng nếu bị lộ thì
sẽ rất phiền tới công ty. Thôi, cứ chính danh là an toàn và chắc chắn
nhất.
Chỉ có điều, nếu nhờ luật sư thì sẽ
phải mất ít nhất ba đến bốn ngày. Mà Asakawa thì không đợi được lâu
thế. Gã muốn biết ngay bây giờ. Sự háo hức muốn làm sáng tỏ vụ án sôi
sục đến mức gã không thể chịu đựng nổi khoảng thời gian ba ngày. Rốt
cuộc, cái gì đang chờ gã ở phía trước? Nếu đúng là bốn đứa trẻ đã nghỉ
lại một đêm tại khu Villa Log Cabin ở Pacific Land Nam Hakone vào cuối
tháng Tám và đó chính là nguyên nhân cho những cái chết bí ẩn ấy, thì
rốt cuộc điều gì đã xảy ra? Virus, virus. Gã thừa hiểu virus chỉ là cách
nói cứng gã dùng để thoát khỏi áp lực về một thứ gì thần bí. Ở một mức
độ nào đấy, sẽ là hợp lý khi lấy sức mạnh khoa học để đối chọi lại với
sức mạnh siêu nhiên. Người ta không thể bàn về một thứ không biết bằng
thứ ngôn từ mà người ta không biết. Người ta phải diễn đạt cái thứ không
biết ấy bằng một ngôn từ mà người ta biết.
Asakawa
nhớ lại tiếng khóc của Yoko. Chiều hôm nay, tại sao khi nhìn thấy mặt
nạ hình quỷ con bé lại sợ hãi đến vậy? Trên xe điện về nhà, Asakawa hỏi
vợ.
- Này, có phải em dạy cho Yoko biết về quỷ không?
- Ý anh là sao?
- Nghĩa là em đã bao giờ chỉ cho nó xem con quỷ trên tranh và dạy rằng nó rất đáng sợ chưa?
- Không, làm gì có...
Cuộc
trò chuyện chỉ diễn ra có vậy. Shizu chẳng nghi ngờ gì cả. Nhưng
Asakawa thì nghĩ ngợi. Nỗi sợ ấy là nỗi sợ khi bản năng bị chạm đến. Nó
khác với nỗi sợ có được qua dạy bảo và kinh nghiệm. Ngay từ thời vượn
người nguyên thuỷ, con người đã luôn sống với những nỗi sợ. Sấm sét,
giông bão, thú rừng và bóng tối... Vì vậy, một đứa trẻ sẽ sợ hãi ngay
lần đầu tiên khi nó tiếp xúc với sấm sét, ấy là nỗi sợ của bản năng. Chỉ
có điều sấm sét thì thực sự tồn tại, còn ma quỷ... Gã tra từ điển quốc
ngữ, ở đó định nghĩa rằng "Quỷ là quái vật hoặc linh hồn người chết chỉ
có trong tưởng tượng". Nếu Yoko sợ quỷ vì bộ mặt dữ tợn thì chắc chắn nó
cũng phải sợ khi nhìn thấy mô hình con Gozilla chứ. Thực ra Yoko đã
từng nhìn thấy Gozilla trong khung kính vào một lần đi mua sắm. Đó là
một mô hình được làm rất tinh xảo. Chỉ có điều thay vì sợ, mắt con bé
ánh lên thích thú và nhìn mãi không thôi. Phải giải thích việc này như
thế nào? Gozilla, nói gì thì nói, rõ ràng là một kiểu quái vật trong
tưởng tượng. Vậy thì tại sao nó lại sợ quỷ... Phải chăng quỷ là thứ chỉ
có riêng ở Nhật Bản. Không, phương Tây cũng có một loại tương tự như
thế: ác quỷ... Gã bỗng thấy bia không còn ngon như cốc đầu tiên. Liệu
Yoko còn sợ thứ gì khác? Phải rồi, bóng tối. Con bé sợ nhất bóng tối. Nó
không bao giờ dám vào trong phòng một mình nếu không có điện. Bóng tối
là một thứ có thật đối lập với ánh sáng. Giờ này, trong căn buồng tối,
Yoko đang ngon giấc giữa vòng tay mẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét