“Không có người con gái xấu. Chỉ có người con gái không biết làm đẹp.”
Thực tế không hoàn toàn đúng với câu nói trên, hay chỉ có thể xem nó
như một lời động viên, an ủi với những ai không có được một dung nhan
tàm tạm vào hàng coi được. Có những người con gái không may, ngay khi
lọt lòng mẹ đã phải chịu một sự bất công của tạo hóa. Xấu, xấu thê xấu
thảm, xấu như một chiều tàn ảm đạm, xấu đến ma không buồn ngó, cú vọ
chẳng buồn nhìn, với những nét xấu tận cùng, mà không có cách gì làm
cho khá lên tí chút được. Xấu đến tội nghiệp, xấu đến khó tin. Tôi là
một người như thế. Không biết xưa Chung vô Diệm xấu đến thế nào, mà
đến nỗi mặc nhiên đi vào giai thọai như thế. Nếu ngày đó bà là người
xấu nhất thế gian, thì đích thị ngày nay tôi là con cháu duy nhất của
bà. Điều khó hiểu là nhà có bốn chị em gái, thi ba người kia lại rất
đẹp, da trắng, mắt xinh, môi tròn, mũi thẳng. Nói chung là họ có
một ngoại hình tương đối, đủ để giao thoa với cuộc đời. Riêng tôi, cứ
như một chuyến đi buôn hết vốn, đành gom góp chút rơi rớt khi chợ tàn
cho đỡ xót lòng túi rỗng, cứ như là một biểu vật mà ông trời trớ trêu
nghịch ngợm ném xuống cõi trần trong một lần ác ý. Cái biểu vật ấy gần
như hội đủ những gì có thể cho là xấu nhất thế gian với hình thể một con
người. Cằm vẹo, trán dô, miệng hô, mắt hí, da nhọ nồi, mặt đồi
mồi khô ba nắng, thân hình gầy ngẵng, khẳng khiu, ốm nhõng. Như vẫn
chưa đủ, một trận đậu mùa góp thêm vào khuôn mặt những nốt rỗ chằng rỗ
chịt. Tóm lại, tôi là một thứ hình thù mà ai lỡ chạm mắt phải e đêm về
ngủ phải giật mình đôi ba bận, là một mạ lỵ, hổ thẹn cho cả gia đình.
Lúc còn bé, chỉ được mặc quần áo thừa của chị, lủi thủi làm bạn với
đất đá, họa hoằn lắm nhặt được dăm mẩu đồ chơi vứt đi đã là vui sướng.
Thường xuyên dè dặt, tôi nép vào một góc xó nào đó mỗi khi mẹ đi chợ
về, trong khi các chị em thì tíu tít bánh quà. Đôi mắt tôi thèm khát,
nhưng đôi chân sợ sệt chẳng dám đến gần, e những lời quát nạt, mắng
mỏ, sau cùng còn được chút sứt thẹo ném cho thì mừng rỡ, tôi vội vàng
nhặt lấy, cũng chẳng hiếm khi bị bỏ quên. Lớn dần lên, hiểu dần thêm,
ý thức được sự khác biệt của thân phận, tôi càng rút mình vào lặng lẽ,
chí ít thì cũng để tránh sự khó chịu cho người khác. Mỗi lúc có khách
đến chơi nhà, nỗi lo lắng nhất của mẹ tôi là tôi vô tình hay cố ý xuất
hiện trước mặt khách. Nếu lỡ ló mặt ra thì ngay lập tức nhận một cái
lườm cháy da, đến tái người phải nhanh chóng vụt biến mất trong nỗi
phập phồng một trận đòn lơ lửng. Những trận đòn đôi khi không có lý do,
và không phải lúc nào cũng do lỗi của tôi.
“Kiếp trước tao đã làm gì nên tội, mà bây giờ bị trừng phạt bằng một
con quỷ trong nhà thế này hả? Ông trời ơi! Ông nhầm lẫn thế nào mà lại
bắt tôi sinh ra quỷ thế hở ông? Nhục ơi là nhục, khốn nạn cho cái
thân tôi.“
“Thôi em, có thế nào nó
cũng là con của mình, ông trời bắt tội nó thế nó đã khổ lắm rồi, em
còn chì chiết nó mãi thế làm sao nó sống nổi.“
“Không sống nổi thì chết đi, chết đi cho tôi nhờ. Cũng tại ông, ông
làm chuyện thất đức với ai mà đem tội nợ về bắt tôi phải gánh đây hở?
Biết trước thế này tôi bóp mũi nó ngay lúc mới đẻ ra cho xong. “
“ Ăn nói kiểu gì vậy hả? Có im ngay đi không?“
Kết thúc cuộc cãi vã của bố mẹ là những giọt nước mắt lặng thầm của con
bé trong một góc khuất. Rồi mặc nhiên tôi trở thành người giúp việc
tận tụy trong gia đình. Mặc nhiên những công việc dơ bẩn, nặng nhọc,
khó khổ trong nhà thuộc về tôi. Mặc nhiên tôi trở thành một cái bóng ma
lầm lũi, không hay nói, chẳng thích cười, để có lần tôi nghe em gái
mình nói vói bạn nó “Tao mà sống như chị ấy tao sống không được đâu,
cứ giả câm giả điếc suốt ngày vậy đó“. Giả câm giả điếc để cầu hai chữ
yên thân. Lần hồi cái sự cùng dòng máu cũng rơi vào quên lãng, lần
hồi những người quen biết với gia đình cũng quen một cách nhìn “Ô sin
còn khá hơn“
Chỉ có bố tôi là còn nhớ,
và cái sự nhớ ấy cũng chỉ có thể biểu hiện một cách âm thầm, vụng trộm.
Một cái áo mới, một cái kẹp tóc cũng gây sự bất bình cho ai đó. Nếu
như có thể có một lý do nào khả dĩ biện minh được thì có lẽ tôi cũng
chẳng có đến cả niềm vui sách vở. Không chỉ là niềm vui, mà còn là một
cứu cánh nữa , tôi âm thầm bấu víu vào nó, trong âm thầm khích lệ của
bố tôi. Trong lớp cũng chẳng có ai muốn chơi với tôi, thậm chí ngồi
cùng bàn cũng không thể, vì thế mà cái bàn cuối lớp, nghiễm nhiên dành
cho mỗi một người. Thế giới sách vở là mối bận tâm duy nhất của tôi,
tôi dành hết cả những thời gian, tâm sức mà mình có thể cho nó. Điểm
số của tôi đã leo dần lên vị trí cao nhất lớp, nhưng điều này chỉ đem
đến cho tôi những đố kỵ, ghen ghét. Không sao, tôi đã quá quen, và
đã hiểu được những gì là cần thiết cho mình. Những tấm bằng khen,
những gói phần thưởng là niềm vui của cả bố tôi, một chầu kem, một
chén chè, một món ăn ngon ở một cửa hàng nào đó là tình yêu của bố dành
cho tôi. Chỉ thế cũng là quá dủ cho nguồn động viên tinh thần, để khi
đặt chân về tới nhà thì những niềm vui ấy lại được cất kín vào ngăn cặp, lại lầm lụi với bao công việc đang chờ .
Con người ta sinh ra là đã có sẵn một lập trình, một quy luật bất biến
của thời gian, buồn vui, hay dở, đẹp xấu gì cũng phải tuân thủ theo
sự chuyển động của chiếc kim đồng hồ. Tôi cũng như bao nhiêu người con
gái khác, đến tuổi, đến thì cũng phát triển tâm sinh lý tự nhiên.
Cũng ươm mầm bao ước vọng, cũng mỏi mong chuyện sớm chiều, cũng dạt
dào cảm xúc. Tình cảm luôn là một nguồn lực dồi dào cho cuộc sống,
nhất là tình cảm lứa đôi. Nó chi phối và tác động rất cụ thể đến mọi
ngóc ngách của tư tưởng và hành động của con người. Người ta sẽ thấy
yêu đời hơn, phấn chấn hơn, sống tốt hơn khi được sự đắp bồi trọn vẹn
của nó. Ngược lại, sẽ dẫn con người ta đến sự đau buồn, tủi hổ, chán
nản, bế tắc, tuyệt vọng. Tôi bị sinh ra trong một hình thể bất đắc,
nhưng tâm hồn, tình cảm, mỹ cảm của tôi lại không phụ thuộc vào nó.
Con người không hề sai, và cũng không hề vô lý khi biết yêu và tôn vinh
cái đẹp. Nếu không thế thì cuộc đời này s hoang tàn, trơ trụi đến
đâu. Vì thế, tôi đã quên mất mình khi hướng về một hình ảnh đẹp, một
hình ảnh rất cụ thể, rất sinh động, rất hiện hữu bên tôi hàng ngày,
vì hình ảnh ấy có chung với tôi một mái trường, chỉ cách mấy bức tường,
thế nhưng lại quá xa xôi, xa đến hàng vạn dặm, xa đến ngút ngàn mưa
nắng , thậm chí còn tỏ vẻ khó chịu, như bị xúc phạm và xấu hổ khi biết
ánh mắt đầy yêu thương của tôi gửi đến. Tâm trạng không tốt, đương
nhiên sinh thái độ không vui. Từ né tránh đến hằn học, từ lạnh nhạt
đến ghê tởm, nhìn thấy tôi cứ như nhìn thấy một lọai khuẩn trùng truyền
nhiễm tệ hại nào đấy. Những tiếng cười chế giễu, mỉa mai. châm chọc
nổi lên quanh tôi. Tuy tôi đã quen với những đối xử khác biệt, nhưng
trong trường hợp này thì sự tổn thương lên đến đỉnh điểm . Hơn lúc nào
hết tôi thực sự đau đớn với nỗi bất hạnh của bản thân mình.
Một chiều, cả nhà đi vắng, một mình tôi trước một tấm gương lớn, tấm
gương phản chiếu trung thực đến nỗi đưa tôi đến một quyết định. Thực
ra, ý định đã từng manh nha trong tôi, nhưng nó vẫn chưa đủ cơ sở để
dẫn đến hành động. Cú sốc tình cảm đầu đời đã trở thành một cú đẩy mạnh
tay. Thế nhưng vận mạng tôi vẫn chưa cho phép tôi rời bỏ nó. Tỉnh dậy
trong bệnh viện với gương mặt đầy lo âu và thương cảm của bố tôi, tôi
hối hận vô vàn, khóc nức nở trong lòng bố. Bố ôm chặt tôi, vỗ về tôi,
giọng nói êm đềm, nhẹ nhàng, thân thương:
- Con gái của bố. Bố biết con buồn và khổ tâm thế nào khi phải chịu sự
bất công của tạo hóa và xã hội. Nhưng chạy trốn khỏi cuộc đời như thế
này thì thật là hèn nhát. Ông trời luôn có một lý do để thảy xuống cõi
nhân gian này một sinh linh, và con người không có quyền chối bỏ lý do
đó. Con yêu, có thể trước mắt con đang là một đám mây mù tăm tối,
nhưng con hãy cố xông vào nó mà tìm ra một điểm sáng hãy dũng cảm chặt
cây phát cỏ để tìm lấy lối cho mình. Không phải ai sinh ra cũng có thể
được hưởng sự ưu đãi, con dù xấu xí ngọai hình, nhưng con có một tâm
hôn đẹp đẽ, con hãy tin rằng trong cõi đời hỗn tạp này, sẽ có một cái
gì đó dành cho con thực sự giá trị, thực sự xứng đáng. Vấn đề là không
phải con ngồi chờ nó đến, mà con phải đi tìm, phải đi cho trọn một
chữ “NGƯỜI“ con ạ. Con hiểu không?
Con hiểu. Con đã rất hiểu rồi bố ạ. Con càng hiểu hơn khi bước vào sự
chín chắn của tuổi trưởng thành. Mẹ con có thể không thương yêu con.
Chị em con có thể không thích con. Bạn bè con có thể xa lánh con,
người con yêu có thể không chấp nhận con, vì con có thể là sự tổn
thương cho niềm kiêu hãnh nào đó, là một vết đau cho sự ám ảnh mơ hồ
nào đó, không ai có lỗi khi khước từ cái xấu. Cuộc đời luôn hướng đến
sự hòan mỹ, con người hòan tòan tự do trong tình cảm của mình, thứ
tình cảm thật tự nhiên giữa bao lung linh, lấp lánh của cuộc đời. Mọi
xử sự có thể là quá đáng, nhưng thật sự cần thiết, cho con và cho cả
mọi người. Bởi không thế, con sẽ chìm đắm trong mê muội, trong ảo
tưởng, trong một thế giới không phải là của mình Như thế thì sẽ tệ hại
biết bao, vì không những con khổ sở cái thân con , mà còn gây bao phiền
tóai cho nhiều người nữa . Bố nói đúng , tất cả có thể khước từ con ,
nhưng con thì không thể khước từ chính mình. Cho dù, cách lý giải bằng
hai chữ “Ông trời” chỉ mang tính trừu tượng, nhưng đã sinh ra trong
một phận người, thì hãy đi cho hết con đường của nó, dù con đường ấy
có gập ghềnh, khúc khỷu đến thế nào .
Không thay đổi được mọi người thì phải tự thay đổi mình. Nều không tìm
cho mình một con đường khác, một cách thức khác, thì sẽ không có gì
bảo đảm rằng tôi sẽ không làm điều cùng quẫn lần thứ hai. Âm thầm vạch
ra cho mình một kế họach, âm thầm một sự chuẩn bị, để rồi một đêm,
sau khi để lại cho bố mẹ một lời tạ tội, tôi lặng lẽ rời khỏi nhà khi
mọi người đang say giấc. Tôi ngoan ngõan theo bước chân định mệnh khi
bước đại lên một chuyến xe khách ngọai tỉnh. Chuyến xe đã đem tôi đến
một nơi cách xa hơn ngàn cây số. Một khỏang cách đủ để an tòan thóat
khỏi cuộc truy tìm, nếu có. Thật lạ, đứng ở một nơi hòan toàn xa lạ,
chung quanh không có lấy một bóng người quen, người thân, tôi lại có
cảm giác thật nhẹ nhõm, cảm giác như được thoát khỏi một sợi dây thừng
đã siết chặt tôi trong suốt bao nhiêu năm, thoát khỏi sự khống chế, lệ
thuộc, đồng thời mang đến cho tôi chút gì mới mẻ, cả một chút hy vọng, đương nhiên rồi.
Vấn đề đầu tiên
phải nghĩ đến và bắt tay ngay vào là tìm một việc làm, cũng là kế sinh
nhai cho những tháng ngày sắp tới , khi chút lưng vốn ít ỏi của tôi chỉ
có thể kiệm tặn trong một thời gian ngắn. Đây là một sự khó khăn và
cũng đầy gian truân đầu tiên mà tôi phải đối mặt. Liên tục những cái
lắc đầu, cho dù là với những lọai hình công việc thấp kém nhất là làm
người giúp việc gia đình, hoặc thu rửa chén dĩa trong một quán ăn.
Nguyên nhân thì đã rõ, cùng với những bước chân rã rời sau mỗi ngày và ổ
bánh mì không bên ly nước lọc, là cảm giác tận cùng thấm thía nỗi bất
hạnh của mình, nhưng tôi vẫn cố, vẫn tiếp tục hy vọng. Cho đến một
ngày, lưng túi hết nhẵn, và chủ trọ cũng không còn đủ kiên nhẫn thì
tôi ra đường với một bộ quần áo trên người. Màn đêm buông xuống, tôi
vẫn thẫn thờ trên hè phố nườm nượp người xe qua lại dưới những ánh đèn.
Tôi thầm kêu lên: “Bố ơi! Liệu con có còn đủ sức để tìm cho minh được
một cái gì không? Khi cuộc đời này cứ mãi khước từ con. Con sẽ phải
làm sao đây? Sẽ tồn tại thế nào đây? Khi trước mắt con vẫn chỉ là một
tấm màn đen u ám, con đã cố để không tuyệt vọng, đã cố để không phụ
tình thương và lời răn dạy của bố, nhưng trong lúc này, con không còn
chút gì để bám víu. Đêm nay con là một kẻ vất vưởng bị đời bỏ quên,
không có nơi đến, không có chốn về, liệu con có còn ngày gặp bố nữa
không hở bố ơi?“ Tâm trạng đầy tuyệt vọng, tủi thân và đau đớn, tôi
bỗng muốn lao mình ra giữa đường trước một cái xe nào đó, thế là xong,
những người xa lạ này chẳng biết tôi là ai, lòng nhân đạo của họ đủ
cho tôi một nấm đất hoang lạnh đâu đó. Tôi sẽ tan vào cát bụi, sẽ hư
vô không còn biết đau thương là gì. Có lẽ đó là cách tốt nhất. Nước
mắt tôi cứ trào ra không ngớt. Ông trời ơi! Sao ông lại muốn có mặt
tôi trên cõi đời này chứ, một nơi không hề muốn tiếp nhận tôi, ông
muốn thử nghiệm điều gì đây? Hay kiếp trước tôi đã phạm phải quá nhiều
tội lỗi, để kiếp này phải chịu sự trừng phạt? Tôi vốn không tin vào
chuyện có kiếp trước kiếp sau của người đời, chẳng qua đó chỉ là một
cách lý giải cho một sự việc nào đó mà người ta không thể tìm ra những
lý lẽ thuyết phục nhất đó thôi. Tôi đã cố thực hiện câu“ tốt gỗ hơn
tốt nước sơn“ hoặc “gương mặt đẹp chỉ là một thời đoạn, tâm hồn đẹp
mới là mãi mãi “ vv… Đại lọai là những thể nghiệm của sự mất này thì lại
được kia. Nhưng khốn nỗi, người đời đâu có cho tôi cơ hội, họ chỉ
nhìn thấy ngay cái xấu trước mắt, đã xua đuổi tôi đi rồi, làm sao họ
đủ thời gian để tôi chứng minh rằng, tôi tuy xấu xí con người, nhưng
tôi có một nhân cách hoàn chỉnh. Tôi luôn sống vì người khác, tôi
không bao giờ nghĩ đến chuyện hại ai cũng không bao giờ mưu lợi bất
chính của bất kỳ ai, không điêu ngoa, không giả trá, không lọc lừa,
không đen bạc. Nhưng không một ai nhìn thấy những điều đó cả, trong
khi họ phải mất rất nhiều thứ đáng tiếc cho một gương mặt đẹp nào đó.
Còn tôi, chẳng may trong một bộ dạng khó coi, thì coi như vứt đi tất
cả. Tôi không có quyền oán trách cuộc đời , cũng chẳng óan trách số
mệnh , tôi mặc nhận tất cả những gì thuộc về tôi , nhưng xin hãy cho tôi
một con đường sống chứ. Cho dù ai rồi cũng đến lúc phải chết , nhưng
ít ra không phải là cái chết tự chọn, vì nếu thế thì bố tôi sẽ đau lòng
lắm lắm.
Bất chợt một tiếng thét dứt
tôi ra khỏi tâm trạng, một chị công nhân vệ sinh đường phố ngã lăn ra
đường khi một chiếc xe máy thản nhiên rú ga vọt vào đám đông mất hút.
Tôi chạy vội ra đỡ chị dậy. Cũng may là chị không bị thương tích gì
nặng ngoài một mảng da trầy trụa và tay áo rách bươm. Tôi lấy chai nước
chị đeo bên thành xe, đổ ra rửa sơ vết thương cho chị. Những lời thăm
hỏi, và sự trợ giúp của tôi khiến chị tỏ ra rất thân tình, cởi mở.
Một phần có lẽ trong ánh sáng nhập nhoạng, chị không nhìn rõ mặt tôi,
nhưng dẫu sao lòng tôi đã lại dậy lên một niềm vui. Thấy chị nhăn mặt
vì đau khi cầm cái chổi để tiếp tục công việc của mình, tôi đề nghị
được làm hộ chị. Chị nhìn tôi rất ngạc nhiên, nhưng cái gật đầu của
tôi đã khiến chị vừa cảm ơn vừa tháo cái khẩu trang đưa cho tôi đeo.
Miệng đeo khẩu trang, tay cầm cái chổi, tôi một thoáng sững người “Nó
đây rồi“. Việc đời vốn thế, khi ta cố công cố sức đi tìm thì chẳng
thấy, rồi bỗng nhiên nó xuất hiện và cứ như ấn vào tay ta vậy. Kể ra
cũng hơi một chút cay đắng, nhưng tôi nhận ngay ra ý nghĩ sai lầm của
mình. “Không có công việc xấu, chỉ có hành vi tồi“.
Đi vào công việc này ít lâu, tôi ngộ ra vẻ đẹp tiềm ẩn trong lọai hình
công việc mà phần lớn người đời chê khinh này. Mỗi khi nhìn đường phố
sạch bong, sáng sủa dưới những nhát chổi của mình, tôi nghe lâng lâng
một niềm cảm xúc, ngầm tự hào là mình cũng đã góp vào cuộc sống chung
này một chút gì đẹp đẽ. Mặc dù hàng ngày, hàng vạn hàng vạn người đi
qua, chẳng ai bận tâm chú ý đến, có chăng là họ chỉ tỏ ra khó chịu
trước một đống rác bẩn chưa kịp dọn đi, gây trở ngại cho giao thông và
nhăn mũi vì thứ mùi khó chịu. Công việc đem lại cho tôi một đời sống
tương đối ổn, mức lương tương đối cùng tiền phụ cấp và bồi dưỡng độc
hại cũng tạm gọi là dư dả với tôi. Sau mấy năm dành dụm, tôi mua được
một nếp nhà, chưa đầy 10m vuông và lụp xụp tôn ván thôi, nhưng tôi
sung sướng lắm, vì nó là của mình, do chính tay mình làm ra, là một
khỏang tự do riêng biệt, không phải e dè, ngần ngại, không phải o ép,
bức bối như khi đi ở nhà thuê nữa. Những gì thuộc về mình, thì có nhỏ
bé, xấu xí đến thế nào thì cũng thực sự là giá trị đối với mình. Tôi
nghiệm ra thế, lòng tin lại được tăng thêm nhờ sự kiện này, một cái gì
đó manh nha, mơ hồ thôi, tôi không cảm nhận rõ rệt được, nhưng hình
như có cái gì đó đang mở ra với tôi.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường đọc sách xem báo, một thú vui không thay đổi
từ ngày còn đi học. Đôi khi buồn buồn, tôi nguệch ngọac vài nét vẽ,
những nét vẽ vô tình đầy ngẫu hứng. Bỗng một ngày, tôi chợt nhận ra,
hình như mình có khả năng vẽ. Phát hiện này khiến tôi rất vui . Bắt đầu
là tranh minh họa gửi cho các báo, những phản hồi tích cực dã tăng
thêm niềm phấn khích và sự say mê trong tôi. Dần dần là những bức tranh. “Tác phẩm là sự gửi gắm khát vọng của người nghệ sĩ “ đúng vậy, nỗi
khát khao lớn nhất của tôi là được trở thành một cô gái đẹp, điều mà
không bao giờ có thể thành hiện thực. Nên tôi vẽ nỗi khao khát của mình, những cô gái trong tranh của tôi rất đẹp, chí ít là với cảm nhận của
tôi. Họ xuất hiện trong mọi thứ trang phục, sắc tộc, kiểu dáng.
Đánh bạo thử dư luận xã hội, tôi mang một ít gửi bán ở một cửa hàng mỹ
nghệ, trong tư cách là người giúp việc cho tác giả. Những bức tranh đã
mang đến cơ hội cho tôi.
Chủ cửa hàng
chuyển thái độ thờ ơ miễn cưỡng sang hối thúc đón đợi rất nhanh. Có
những lúc tôi thẫn thờ, mất cả cảm giác vì không tin sự thật đang đến
với mình. Chưa thể gọi là thành công, nhưng đã có thể cho là một chút
kết quả. Phải chăng cái lý do của ông trời là đây? Tôi không muốn biện
giải theo cách ấy, đó chỉ là một cái phao cần thiết trong lúc con
người chênh chao mà thôi. Chỉ biết, tôi cũng đôi chút hài lòng với
những gì mình đã đạt được. Thế rồi xuất hiện những bài báo xôn xao tên
tuổi của một họa sĩ. Căn cứ vào bút hiệu và tính đặc trưng của những
bức tranh là những cô gái, người ta cho rằng họa sĩ phải là một nam
nhân. Tôi bật cười khi đọc được những lời bình luận ấy. Cũng tốt thôi,
tôi chẳng cần người ta phải biết đến tôi, vì sẽ có thể làm mất đi chút
cảm tình mến mộ ấy, tôi chỉ cần người ta chấp nhận tác phẩm của tôi,
thế cũng là quá đủ cho một niềm mong ước rồi. Tôi chợt nghĩ nếu bố tôi
biết được bây giờ tôi đang sống thế nào, chắc ông vui lắm. Trong dạt
dào cảm xúc, tôi bật khóc khi thốt tiếng gọi “Bố ơi!“ Đã bấy nhiêu
năm rồi, chắc bố vẫn luôn khắc khoải về con, và hẳn bố cũng tin rằng
con đã tìm được một lối đi thích hợp cho mình, phải không bố? Con sẽ
về thăm bố, con sẽ về thăm cả nhà, nhưng chưa phải lúc này, bố ạ. Bố
hãy cho con thêm ít thời gian nữa bố nhé. Tôi hình dung đến một cuộc
diện, không biết tất cả sẽ như thế nào sau một thời gian cách xa lâu
thế. Có lẽ mọi sự cũng đã khác đi, bởi cuộc sống luôn là những chuyển
dịch không ngừng, thời gian chuyển dịch, hòan cảnh chuyển dịch, thì
tâm tư con người cũng vô hình chung mà chuyển dịch theo.
Tôi giận đến run người khi người chủ cửa hàng mỹ nghệ gọi điện bảo tác
giả ra gấp vì có sự kiện cáo bản quyền, một số tranh của tôi bị cho là
sao chép. Hừ, ai mà ngang ngược thế, cho dù ý tưởng có trùng nhau thì
cách thể hiện cũng khác nhau chứ. Xưa nay tôi chết thì chịu chứ không
thèm làm cái trò đốn mạt ấy đâu. Trong trạng thái phừng phừng lửa giận,
tôi đi ngay không kịp chuẩn bị gì thêm. Trong trí óc chỉ chăm chăm
những lập luận để bảo vệ danh dự mình. Đến cửa hàng, thì người chủ đã
đợi sẵn, anh ta chỉ vào cái xe con đang đậu, bảo tôi “Chị lên xe đi,
đang ầm ĩ ngoài Nhà văn hóa đấy“. “Sao lại ở Nhà văn hóa?“ Câu trả
lời là cái đẩy để tôi tọt vào trong xe nhanh hơn, và anh ta thì nhanh
nhẹn lên cái ghế bên cạnh tài xế ngồi. Dọc đường tôi hỏi han anh ta vài
câu, thì chỉ nhận được câu trả lời lấp lửng “Chị cứ ra đấy rồi sẽ
biết “. Tôi cũng không hỏi gì thêm, chỉ mong cho mau đến nơi. Chiếc
xe lướt êm vào trong sân rồi dừng lại trước thềm nhà. Bên trong đúng là
có những tiếng nói lao xao, thế này thì đúng là có chuyện thật rồi.
Tôi mở cửa xe, đi nhanh lên những bậc thềm. Bỗng tôi đứng sững, trước
mắt tôi là những bức tranh của tôi treo gần kín hết bốn bức tường. À,
thì ra có người đem tranh của tôi ra triển lãm nhưng lại nhận là tranh
của họ chứ gì. Tôi hướng về phía bục phát biểu, thì chợt nghe:
- Xin trân trọng giới thiệu cùng quý quan khách: nữ họa sĩ Ai Nhân đang hiện dện trước mắt quý vị đây ạ.
Tôi hốt hoảng khi những ống kính phóng viên chĩa vào, những ánh đèn
flat nháy liên tục. Phản xạ tự nhiên tôi vụt ôm mặt quay người bỏ chạy.
Bất ngờ tôi va phải một người, không phải là một cái va bình thường,
mà gần như tôi ụp hẳn vào ngực người ấy, một vòng tay quành ngang người
tôi, tôi hốt hoảng xô ra và ngước lên:
- Bố!
Một lần nữa tôi đứng chết sững, bất ngờ đến đứng tim, nghẹn cứng cổ.
Bố tôi ôm lấy tôi, vỗ nhẹ vào lưng mấy cái rồi né người qua một bên:
- Con xem, ai kia?
- Mẹ!
Mẹ tôi trong chiếc áo dài nhung, dang rộng đôi tay, tôi vô thức ào
vào vòng tay mẹ, bàng hòang như đang một giấc mơ. Mẹ tôi nghèn nghẹn:
- Con! Con gái của mẹ.
Tiếng
gọi thân thương cùng đôi tay ôm chặt lấy tôi, tôi bật khóc, khóc như
mưa như gió, khóc như chưa bao giờ khóc. Mà cũng đã lâu lắm rồi tôi
mới lại khóc. Mỗi lúc có điều gì thương tâm, tôi lại tự nhắc nhở mình "Không được khóc, khóc chẳng giải quyết được gì, chỉ làm con người ta
thêm hèn yếu đi thôi. "Vậy mà bây giờ tôi đang khóc, nhưng không phải
là những giọt nước mắt khổ đau. Mãi một lúc sau cả hai mẹ con mới trấn
tĩnh lại được, nhiều người đang đứng quanh chúng tôi, tôi nhìn thấy
cả hai chị tôi. Ba chị em ôm chầm lấy nhau. Một cuộc đòan viên mà tôi
không bao giờ tưởng tượng ra được. Tôi nghe người chủ cửa hàng đang nói:
- Thực ra tôi biết chính chị ấy là tác giả lâu rồi, đến lúc bác tìm đến hỏi thì lại càng chắc hơn.
Tôi đưa đôi mắt đỏ mọng nhìn bố trong cái nhìn đầy thắc mắc. Bố tôi cười cầm lấy tay tôi và nói:
- Bố tự hào về con, con gái ạ.
Chúng tôi phải tạm rời niềm vui đòan tụ, vì những phóng viên đang chờ
đợi tôi. Tôi phải trả lời họ một chút về quá trình. Sau đó, bố tôi
gọi điện đến một nhà hàng, đặt một số món ăn và nói địa chỉ để họ mang
đến. Tôi kinh ngạc vô cùng khi bố đọc đúng địa chỉ nhà tôi. Ngôi nhà
lụp xụp tôn ván khi xưa đã kịp khang trang tươm tất trong năm trước.
Hóa ra bố đã biết khá nhiều về tôi, nhưng từ bao giờ? Sao đến bây giờ
mới…? Bố tôi vẫn mỉm cười bí ẩn trước ánh nhìn của tôi. Nhưng ông chưa
có thời gian để giải đáp cho tôi, vì mẹ tôi và hai chị tôi đang thay
nhau hỏi chuyện suốt dọc đường về. Đến nhà, bố tôi bảo:
- Vợ chồng Khánh nó đến sau, bố chỉ chỗ cho nó rồi.
Khánh là em gái tôi, thì ra đã có chồng, ừ mà cũng bao năm rồi còn gì. Nhưng con số thời gian lúc này đã trở nên vô nghĩa, khi cảnh cuộc
đời người chỉ như hôm qua và hôm nay. Bây giờ thì tôi mới rõ ngọn ngành. Đúng là khi tôi mới đi khỏi nhà thì chẳng ai đóan được là tôi sẽ đi
đâu cả. Cũng đi tìm hỏi một số nơi nhưng không có kết quả gì. Cả một
thời gian dài , bố khắc khỏai về tôi. Mẹ tôi và các chị em tôi cũng
trăn trở, lo lắng. Cuối cùng thì mọi người chỉ biết cầu mong cho tôi
gặp được những điều may mắn. Tuy không có chút tin tức nào về tôi,
nhưng bố tôi vẫn tin rằng tôi sẽ đứng vững trước những thử thách của
cuộc đời, và ông cũng tin sẽ có một ngày gặp lại. Bố tôi cũng là một
người thích xem tranh, khi dòng tranh của tôi xuất hiện, những bức
tranh mang dáng nét mẹ tôi và các chị em tôi, thì ông linh cảm tác giả
chính là tôi. Thế là ông âm thầm cất công tìm hiểu, cuối cùng thì ông
đã lần ra chỗ tôi ở, nhưng thấy chưa phải là lúc để đưa tôi về lại gia
đình. Ông yên tâm theo dõi cuộc sống của tôi, nhưng vẫn không cho cả
nhà biết. Khi chọn được thời điểm thích hợp, ông đã bắt tay vào một
việc, cũng là dịp tốt nhất cho gia đình vui niềm vui sum họp. Tôi chợt
hòai nghi một điều, nhưng bố tôi hiểu ngay , ông khẽ lắc đầu:
- Không đâu, bố không mua tranh của con, trong số tranh triển lãm ấy
có rất nhiều bức bố phải tìm mượn của người mua đấy. Thành công của con
là có thật, bố chỉ làm giúp con cái điều mà con không dám làm thôi.
Tôi ngượng ngùng, đúng là chẳng bao giờ tôi có ý định chường mặt ra
công chúng cả, tôi sẽ chỉ mãi âm thầm với những gì mình có thể thôi.
Bây giờ thì khắp nơi đã thấy mặt tôi rồi, bỗng nhiên tôi như cởi thóat
được khỏi mình một sự gông xiềng nào đó. Nỗi tự ti trong tôi đã tan
biến , tôi cảm giác từ mai tôi bước đi bằng những bước chân đĩnh đạc,
đàng hoàng, cho dù đúng là tôi vẫn xấu thế thôi, nhưng tôi đã sống
được đúng nghĩa một con người, thì việc gì tôi phải xấu hổ chứ. Tôi
nhìn bố bằng tia mắt biết ơn. Bố ơi! Bô có biết rằng chính bố đã cho
con một điều quý giá như thế nào không? Bố mẹ không những sinh ra thân
xác con, mà còn sinh ra cho con cả một chữ NGƯỜI đích thực nữa. Tôi
còn đang ngồn ngộn cảm xúc trong mình, thì ngòai cửa nhân viên nhà hàng
đưa thức ăn đến. Chúng tôi sắp dọn ra vừa xong thì có tiếng gọi:
- Họa sĩ Ai Nhân ơi!
- Vợ chồng con Khánh đến rồi đấy.
Tôi bước vội ra cửa, lại thêm một lần nữa sững sờ, lần này không chỉ
có tôi mà còn một người nữa. Sao lại có sự ngẫu nhiên đến khó tin vậy
chứ? Không lẽ trái đất này quá chật vậy sao? Em rể tôi, cũng chính là
nỗi đau đầu đời của tôi ngày nào Em gái tôi vui mừng ôm lấy tôi nên
không nhận ra thái độ của hai người. Nhưng tôi định thần lại nhanh ,
vừa ôm em gái vừa gật đầu cười nói:
- Mời hai em vào nhà. Cậu em rể cũng sực tỉnh, mỉm cười rồi xách cái va li theo vào. Khi cả nhà đã ngồi vào bàn , bố tôi cười:
- Sâm banh chứ hả?
Những tiếng vỗ tay, những tiếng cười hoan hỉ ran theo tiếng bọt phụt
tung lên từ chai rượu. Tôi cầm ly giơ lên cụng mà nghe mắt mình nóng
ran, giàn giụa. Khổ, bỗng nhiên mà sinh ra cái chứng hay khóc thế
không biết .
(ĐÀM LAN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét