“Và những lời đồn từ vỉa hè thì không thế lực nào ngăn
cản được, rằng người nhà của toàn bộ thường vụ đảng thành
phố, hàng tháng đều nhận một gói quà có giá 10.000 đô, từ
suốt gần hai chục năm. Tất cả những thông tin kiểu này, đều
không thể kiểm chứng. Nhưng cũng không ai bác bỏ. Kín tiếng và
chi tiền không tiếc tay, cùng với gốc gác Hoa kiều của bà chủ
họ Trương, làm người ta liên tưởng tới hai nguyên tắc vàng của
Hội Tam Hoàng có tổ tiên từ Trung Quốc”.
Đảng bộ thành phố HCM là một đảng bộ có nhiều tính đặc thù,
không có ở bất kỳ một đảng bộ nào. Nó là một tổ chức vừa
tận dụng nguyên tắc tập trung dân chủ đã phát tác thành chuyên
chế, độc đoán và tôn sùng cá nhân trong sinh hoạt nội bộ của
mọi đảng bộ cộng sản, vừa mang theo đầy đủ những đặc điểm Nam
bộ.
Đặc điểm Nam bộ ở đây là một sự tổng hợp rất khó cắt nghĩa
được một cách rành rẽ. Nó vừa có một chút lãng tử, bất
cần, nhìn đời với nửa con mắt, khinh rẻ mọi thứ, kiểu công tử
Bạc Liêu, vừa có chút cương cường kiểu giang hồ, lại có chút
thượng tôn danh dự, anh hùng hảo hán kiểu Lục Vân Tiên. Một đặc
điểm nữa đáng lưu ý là tính cách thực dụng. Người Sài gòn
có năng khiếu nhạy bén bẩm sinh với những gì có thể đem lại
lợi ích, và sẵn sàng bằng mọi cách, bằng mọi giá đạt bằng
được.
Nhưng một điểm đặc biệt, nếu bỏ qua sẽ là một sai lầm không
thể tha thứ. Đó là Sài gòn và Nam bộ từng có phong trào hội
kín, từ giữa thế kỷ 19 cho đến ngày “giải phóng”. Các Hội
kín này ban đầu học theo cách tổ chức của các thiên địa hội
người Hoa, kết nạp hội viên, tương trợ giúp đỡ lẫn nhau, về sau
có nhiều hội phát triển thành các đội yêu nước, tự trang bị
vũ khí kêu gọi chống Pháp. Các Hội này có các nguyên tắc
hoạt đông và tổ chức tương tự hội Tam Hoàng.
Nguồn gốc của hội Tam Hoàng là Thiên Địa Hội, tổ chức bí mật
tập hợp lực lượng chống lại vương triều nhà Thanh ở Trung
Quốc, nhằm khôi phục lại nhà Minh. Các hội kín này bị nhà
Thanh đàn áp gay gắt nên chạy dạt sang Hồng Kông, Đài Loan, Nam
Việt Nam và Singapore. Sau này, khi nhà Thanh sụp đổ, khẩu hiệu
phản Thanh Phục Minh không còn ý nghĩa nữa, hoạt động của các
hội kín này không còn mang tính yêu nước, nhưng tổ chức và quy
chế hoạt động vẫn được duy trì, dần dần trở thành các tổ
chức xã hội đen, chuyên sống bằng bảo kê các sòng bạc, các
nhà hàng, các tửu điếm, ổ mãi dâm, không từ chối buôn bán nha
phiến và các dịch vụ rửa tiền.
Hội Tam Hoàng nổi tiếng toàn cầu và tồn tại được là dựa trên hai nguyên tắc. Nguyên tắc quan trọng nhất là bí mật tuyệt đối tung tích, tránh xa dư luận, lẩn trốn báo chí, không để lại dấu vết trên truyền thông. Nguyên tắc thứ hai là “tiền đi trước giao dịch”. Có câu chuyện ở Hồng Kông năm 1939, chỉ vì hai dòng tin ngắn ngủi, mà toàn bộ 200.000 số báo được trả tiền mua và huỷ ngay trước khi phát hành vào 6 giờ sáng. Ở Sài gòn, câu châm ngôn “cái gì không mua được bằng tiền, có thể mua được bằng rất nhiều tiền” không phải là phát minh của Năm Cam. Giang hồ Sài gòn đã học lại và chỉ là những đàn em nhại lại đàn anh là “vua không ngai” người Tàu Lý Long Thân, người tổ chức “Nhất dạ đế vương”, chi một đêm hết bốn triệu đồng, tiền miền Nam thời đó, để mua tướng Bảy Viễn, bảo kê đường dây á phiện từ bắc Lào. Câu châm ngôn này phát ra một cách bất cẩn từ cửa miệng ông ta vào đêm hoàn thành đường dây, cuối năm 1954.
Một người nữa cùng với Lý Long Thân là hai người mà trước đây,
thời còn ông Thiệu, dân Sài gòn thường nói là hai người duy
nhất muốn gặp tổng thống lúc nào cũng được. Đó là Bang
trưởng Triều Châu Trần Thành. Trước sự tan hoang do chiến dịch
Cải tạo Công thương nghiệp tư bản tư doanh mà Đỗ Mười chỉ đạo
năm 1979, Trần Thành nhẹ nhàng trấn an bang hữu rằng “mưa rồi
cũng tạnh, cộng sản cũng phải sống, cũng cần ăn”.
Không ai trong số chúng ta quên được rằng trong suốt những năm 90,
giá vàng và giá đôla của Việt Nam đều do các Đại gia người Hoa
tại quận 5 quyết định, nhà nước trung ương Hà Nội hoàn toàn
bất lực. Nền công nghiệp sản xuất hàng hoá của Việt Nam sau
thời kỳ bao cấp, từ năm 1986, bắt đầu từ các nhà sản xuất
người Hoa ở quận 5, những người duy nhất có thể nhập chui công
nghệ từ Trung Quốc.
Thời gian này là thời gian Lê Thanh Hải làm bí thư đảng uỷ quận
5 (từ 1990-2000). Chính sự nhộn nhịp, năng động này ở quận 5
khởi sắc cho một niềm tin, làm nền cho đổi mới tư duy của lãnh
đạo Hà Nội, đồng thời cũng là bệ phóng cho những thành đạt
chính trị của Lê Thanh Hải.
Lê Thanh Hải chiếm được uy tín trong đảng và cùng một lúc, trở
thành tâm điểm cuốn hút sự tập trung của giới đại gia người
gốc Hoa quận 5. Các hội đoàn người Hoa đang nằm im chờ thời từ
sau năm 1979, bây giờ bừng tỉnh.
Và điều mà Trần Thành tiên tri “cộng sản cũng phải sống, cũng
cần ăn” có vẻ bắt đầu ứng nghiệm. Thêm nữa, nguyên lý bất
khả chiến bại “cái gì không mua được bằng tiền, có thể mua
được bằng rất nhiều tiền” lại được giới giang hồ Sài gòn
dùng làm chìa khóa mở mọi loại cánh cửa của quyền lực.
Lê Thanh Hải từ quận 5 lần lượt lên Chủ tịch uỷ ban nhân dân,
phó bí thư, rồi bắt đầu từ năm 2006, trở thành Bí thư Thành
uỷ, người cao nhất trong bộ máy quyền lực của Sài Gòn.
Từ Đội võ trang tuyên truyền thuộc Khu Đoàn Sài Gòn Gia Định với bí
danh Hai Nhựt năm 1966, trở thành Ủy viên Ban Thường vụ Thành Đoàn
kiêm Trưởng Ban Công nghiệp Thành Đoàn; Phó Bí thư Đảng ủy Cấp trên cơ
sở kiêm Chỉ huy trưởng Lực lượng Thanh niên Xung phong Thành phố Hồ Chí
Minh năm 1975, 10 năm bí thư đảng uỷ quận 5, rồi trở thành Bí
thư Thành phố, các căn cứ địa trụ cột có tính nguyên tắc của
Lê Thanh Hải là Đoàn Thanh Niên, nơi ông là lãnh tụ thần tượng
của giới trẻ, là quận 5, nơi cung cấp tài chính cho bộ máy và
nguồn vốn hỗ trợ các dự án mà Thành uỷ chỉ đạo. Quận 1 và
sau này, từ năm 2000, Quận 2, nơi mỗi m2 đất là mỗi tấc vàng,
trở thành trụ cột thứ 3.
Lãnh đạo chủ chốt cảa thành phố gần 100% có xuất phát từ
đoàn thanh niên (Nguyễn Văn Đua, Võ Văn Thưởng, Lê Thành Phong,
Tất Thành Cang, Nguyễn Văn Hiếu). Các phó chủ tịch thành phố
hầu hết đều kinh qua bí thư quận 5 (Lê Thanh Hải 1990-2000, Nguyễn
Hữu Tín 2006-2011, Sử Ngọc Anh, 2012-2015, Võ Tiến Sĩ từ 2015).
Tất cả các hạt giống đỏ đều kinh qua quận 2 (Nguyễn Văn Đua,
trưởng ban Quản lý Dự án Thủ Thiêm 2001-2006, Nguyễn Thành Phong
bí thư quận 2 2007-2009, Tất Thành Cang, bí thư 2009-2012, Nguyễn
Văn Hiếu bí thư từ 2010).
Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng có nhận xét “Không thể phủ
nhận là trong suốt một thời gian dài đến 15 năm, tính từ năm 2001 khi
‘Anh Hai’ chấp nhiệm chức vụ Chủ tịch Ủy ban Nhân dân TP.HCM cho tới khi
trở thành bí thư thành ủy nơi đây, ông được dư luận đánh giá là một
trong những thủ lĩnh địa phương tạo dựng được được độ tập quyền cá nhân
cao nhất“.
Thực chất là dưới con mắt của ngay bộ chính trị, đảng bộ Sài
gòn là một boong-ke cố thủ bất khả công phá từ nhiều năm.
Bà Huỳnh Thị Nhân, người sinh ra tại Hóc Môn, nguyên phó chủ
tịch UBND, được điều ra Hà Nội lần lượt qua các chức vụ Thứ
trưởng thường trực bộ Tài chính, rồi thứ trưởng thường trực
bộ Lao động- Thương binh-xã hội, năm 2008 được Bộ Chính trị phân
công trở lại làm phó bí thư Sài gòn, cùng lúc với dư luận Lê
Thanh Hải ra Hà Nội. Nhưng cuối năm 2010, bà Nhân lại được rút
ra làm phó chánh văn phòng trung ương đảng.
Vụ án nhận hối lộ 290.000 USD của Huỳnh Ngọc Sỹ, phó giám đốc
Giao thông công chánh, thông gia với Lê Thanh Hải, hồi tháng
10/2010, khi điều tra vụ án, an ninh kinh tế đã phát hiện chi
tiết liên quan tới chính Lê Thanh Hải, và hàng loạt những liên
kết tham nhũng không thể bóc tách. Lại rộ lên tin đồn Lê Thanh
Hải được điều ra làm trưởng ban kinh tế trung ương. Tuy nhiên,
cuối cùng thì Huỳnh Ngọc Sỹ nhận án chung thân, nhưng Lê Thanh
Hải vẫn tiếp tục trúng bí thư tại đại hội IX của đảng bộ
thành phố nhiệm kỳ 2010-2015.
Sài Gòn là thành phố làm bằng vàng, không thể thoát khỏi con
mắt của Nguyễn Tấn Dũng, nên từ rất sớm, năm 2001, Lê Mạnh Hà,
con trai vị ân nhân Lê Đức Anh đã được ông Dũng đưa vào làm phó
giám đốc sở Kế hoạch Đầu tư. Nhưng sở Kế hoạch Đầu tư những
năm này bắt đầu là nơi quyết định việc cấp phép đầu tư và phê
duyệt dự án. Trong khi dòng đô la ào ào chuyển vào thành phố,
Lê Thanh Hải không thể để cái cửa quan trọng này lọt vào tay
người ngoài. Lê Mạnh Hà được chuyển sang làm Giám đốc sở Bưu
chính 2004-2008, rồi chuyển sang Giám đốc sở Thông tin, và cuối
cùng ông Dũng phải rút về làm phó chủ nhiệm Văn phòng Chính
phủ, ngày 15/05/2015.
Nguyễn Thanh Nghị cũng được ông Dũng đưa vào trường đại học
kiến trúc năm 2006. Năm 2008, sau hai năm thì được bổ nhiệm chức
vụ hiệu phó, được giới thiệu, nhưng không được bầu vào ban
chấp hành đảng bộ Sài gòn, và không có tên trong danh sách đại
biểu dự Đại hội XI. Ông Dũng đã dằn mặt ông Lê Thanh Hải bằng
cách đưa được Nguyễn Thanh Nghị vào trung ương uỷ viên dự
khuyết, thông qua đề cử trực tiếp.
Trong chiến dịch luân chuyển cán bộ tháng 3 năm 2014, Nguyễn
Khắc Định, phó chủ nhiệm Văn phòng chính phủ, trợ lý Thủ
tướng, người trực tiếp chấp bút tất cả các diễn văn của thủ
tướng từ năm 2008, được đưa vào làm phó bí thư thành uỷ Sài
gòn, dự kiến tiếp quản vị trí thường trực thành uỷ khi
Nguyễn Văn Đua về nghỉ hưu, như một cố gắng thử lần cuối. Nhưng
một lần nữa lại phải rút về Văn phòng ngày 15/04/2015.
Hình như mọi ý định, mọi cố gắng của Trung ương hóa giải từ bên trong đều bị bật ra.
Song hành, song tiến với Lê Thanh Hải một cách âm thầm, kín
tiếng, Tập đoàn Vạn Thịnh Phát đã phát triển với tốc độ
không thể tưởng tượng. Trương Thị Mỹ Lan từ một tiểu thương
người Việt gốc Hoa bán vải chợ Bến Thành, không biết có duyên
gì với bí thư quận 5 bấy giờ là Lê Thanh Hải, có vợ là người cùng họ là Trương Thị Hiền em ruột bà Trương Mỹ Hoa phó Chủ tịch nước. Vỉa hè lúc bấy giờ cứ giả đùa là Trương Mỹ Lan cũng là em bà Trương Mỹ Hoa, còn ông Hải thì "mía ngọt đánh cả cụm". Sau một vài năm, bà Trương Mỹ Lan đổi sang kinh doanh
khách sạn và nhà hàng tại Quận 5. Rồi như có phép mầu, trong
vòng chưa đầy chục năm sau, bà trở thành chủ của Tập đoàn Bất
động sản tư nhân lớn nhất Việt Nam, với số vốn điều lệ 12.800
tỷ đồng, vượt xa tỷ phú đô la Phạm Nhật Vượng (9.300 tỷ) và
Hoàng Anh Gia Lai của Bầu Đức (7.200 tỷ).
Vạn Thịnh Phát là chủ sở hữu của Khách sạn Thương mại An Đông –
Windsor Plaza Hotel và Cao ốc căn hộ cao cấp Sherwood Residence, Toà
nhà Times Square nằm ngay sát tòa nhà Bitexco Finance, khách sạn 6
sao duy nhất tại Sài Gòn, có chiều cao lên tới gần 165m và là tòa nhà
thứ 2 của TPHCM có sân đậu trực thăng trên sân thượng.
Ngoài ra, Công ty còn triển khai hàng trăm dự án đầu tư xây dựng khu
dân cư, khu nghỉ dưỡng-du lịch… trên địa bàn Tp. Hồ Chí Minh. Mới đây
UBND tỉnh Long An vừa cấp phép cho Tập đoàn đầu tư 16 dự án bất
động sản trên địa bàn huyện Cần Giuộc, gồm có 3 dự án đầu tư cụm công
nghiệp, 7 khu dân cư thương mại dịch vụ và nhiều dự án nhà ở tái định
cư, với tổng diện tích trên 1.500 ha, tổng giá trị đầu tư lên tới
hàng tỷ đô. Tập đoàn này là người vừa thương lượng thành công
mua lại Toà nhà Thuận Kiều Plaza, Toà nhà khổng lồ có vị trí
đắc địa tại trung tâm Quận 5, có giá đầu tư 55 triệu đô la từ
cách đây 20 năm, sẽ phá đi xây lại. Công ty đầu tư An Đông, một
công ty con của Tập đoàn vừa ngã ngũ mua lại toà biệt thự
Pháp lớn nhất Sài Gòn có tên là Biệt thự 100 cửa, với giá 39
triệu đô la .v.v…
Đi trên phố đi bộ lớn nhất Việt Nam hiện nay là đường Nguyễn Huệ, ai
cũng dễ dàng nhìn thấy tập đoàn Vạn Thịnh Phát đang sở hữu gần hết các
tòa nhà, các cao ốc, các khách sạn, các khu trung tâm thương mại bề
thế và quan trọng nhất dọc hai bên đường. Các khu tứ giác còn sót
lại của con đường đi bộ Nguyễn Huệ, Đồng Khởi hầu như đã được Vạn Thịnh
Phát cắm cọc, âm mưu thôn tính và nuốt dần.
Vạn Thịnh Phát có phép mầu gì để thành công nhanh chóng như vậy? Lờ khai của Dương Chí Dũng tại tòa về việc nhận chuyển của Trương Mỹ Lan 1 triệu đôla (20 tỷ đồng) cho một cấp trên, để được nhận dự án, lập tức tắt ngấm cùng với cái chết rất đúng lúc của Phạm Quý Ngọ. Không một lời bàn tán. Không một báo chí nào đả động. Và những lời đồn từ vỉa hè thì không thế lực nào ngăn cản được, rằng người nhà của toàn bộ thường vụ đảng thành phố, hàng tháng đều nhận một gói quà có giá 10.000 đô, từ suốt gần hai chục năm. Tất cả những thông tin kiểu
này, đều không thể kiểm chứng. Nhưng cũng không ai bác bỏ. Kín
tiếng và chi tiền không tiếc tay, cùng với gốc gác Hoa kiều
của bà chủ họ Trương, làm người ta liên tưởng tới hai nguyên
tắc vàng của Hội Tam Hoàng có tổ tiên từ Trung Quốc.
Lê Thanh Hải đã rời sân khấu.
Chia tay Võ Văn Thưởng ra Hà Nội, Lê Thanh Hải đã sụt sùi khóc.
Những giọt nước lăn trên má ông cũng cay đắng, nhưng không phải
là những giọt nước mắt ông Trọng khóc trong Hội Nghị TW 6. Ông
xót xa cho một quá khứ thật sự huy hoàng của đời ông. Thành phố thực sự thấm mồ hôi và không ít tâm huyết của ông. Nó lớn lên cùng với ông. Đáng lẽ ông phải được quyền tự hào về nó. Thế mà người ta đã cố gạt ông ra. Ông cũng ân hận vì nhẹ dạ. Ông thừa biết lá bài Võ văn Thưởng và Nguyễn Thành Phong là những con ngựa Thành Trois. Nhưng một mặt sức từ bên trên đã quá sức chịu đựng của ông, mặt khác, ông vẫn giữ một niềm tin vào sự trung thành tuyệt đối mà các đệ tử lớn lên từ Đoàn thanh niên. Ông đã tự mở cửa cho những con ngựa phản chủ.
Không phải ông không biết hoạn lộ của ông đã hết từ Hội nghị
TW4 cùng với sinh mệnh chính trị cảa Nguyễn Tấn Dũng. Trước
khi khai mạc Đại hội đảng bộ thành phố lần thứ X dự kiến vào
tháng 10/2015 khoảng hai tháng, có hai sự kiện đặc biệt.
Một là vào tháng 8/2015, Thanh tra chính phủ ‘bất ngờ’ công bố kết
luận thanh tra đối với Ủy ban Nhân dân thành phố HCM, hàng loạt quy kết
về trách nhiệm đối với Chủ tịch Lê Hoàng Quân. Thực chất việc này
là cảnh cáo ông.
Hai là chiều ngày 28/9/2015, tại trụ sở CA thành phố HCM,
Thượng tướng thứ trưởng BÙI QUANG BỀN trao quyết định nghỉ chờ
hưu cho Trung tướng giám đốc công an thành phố Nguyễn Chí
Thành, và trao quyết định bổ nhiệm Giám đốc thay thế cho thiếu
tường Lê Đông Phong.
Ngoài Trung ương họ đã nắm được hết. Chấp nhận còn may được
hạ cánh. Ông cũng đã đẩy Lê Hoàng Quân báo cáo xin chủ trương
bộ chính trị dự án xây dựng khu Nam thành phố thành khu kinh
tế đặc biệt. Đây là phương án rút lui của ông. Tại khu Nam, gia
đình ông sở hữu hàng ngàn ha đất, cả triệu m2 đất mặt đường
từ thành phố ra biển Cần Giờ. Dự án mà được duyệt, thì ông
về cũng chẳng thiệt gì.
Không kể các chân rết nằm ở nhiều nơi vẫn trung thành với ông,
trên sân khấu chỉ còn lại Tất Thành Cang, vừa trúng Trung ương
uỷ viên, không biết có được thay Võ Văn Thưởng vào chân Thường
trực Ban thường vụ, Võ Tiến Sĩ, Bí thư quận 5 uỷ viên thường
vụ, Sử Ngọc Anh, Giám đốc Sở Kế hoạch đầu tư. Nhưng có thể
ông sẽ gác kiếm hoàn toàn. Sẽ lẩn trốn, tránh xa mọi cuộc
chiến.
Đinh La Thăng thuộc típ người hành động, xông xáo, sốc vác,
mạnh bạo và cứng rắn. Và rất có thể ông là người trong sạch. Ít nhất đến giờ này, chưa có bằng chứng buộc tội ông. Đó có
thể là điểm mạnh, rất mạnh. Vì trước hết ông sẽ có dân.
Nhưng mạnh bạo và cứng rắn có thể không đủ. Trên một trận địa
đầy rẫy những đe dọa tiềm ẩn như Sài Gòn, dũng cảm không sợ
nguy hiểm chỉ có thể chết rất nhanh.
Trước đây, có lần tôi gợi ý nên đưa ông Trần Đại Quang vào làm
bí thư Sài Gòn, vì ở Sài Gòn nhiều xã hội đen, nhiều quân
ngầm, chỉ có nắm được một đội quân ngầm đủ mạnh mới may ra
có cơ hội giành phần thắng. Cùng một lúc phải tổng hợp được
sức mạnh của tình báo kinh tế, tình báo chính trị, cả đặc
tình, mật vụ của trật tự an toàn xã hội, mới kiểm soát
được. Bây giờ đẩy ông Đinh La Thăng vào, không biết là tốt hay
xấu cho ông ta đây.
Nếu ông Đinh đến gặp tôi, tôi sẽ bói cho ông một quẻ cực xấu.
Tuy nhiên, chẳng có gì không có lời giải. Chẳng có cái xấu nào
mà không hóa được. Có điều, là thiên cơ thì bất khả lộ.
Bùi Quang Vơm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét